Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!" Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.
Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn" ------------------------------ -------- Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"
Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!" ---------------------------------------
Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"
Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở" ----------------------------------------
Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"
Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi" ----------------------------------------
Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"
Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất" ----------------------------------------
Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"
Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"
--------------------------------------------
Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối. Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình
Là tỷ phú giàu thứ tư thế giới và nổi tiếng với nhãn quan đầu tư được tin là vĩ đại nhất trong thế kỷ qua, Warren Buffett đã có nhiều lời khuyên quý giá cho các nhà đầu tư. Và sau đây là 10 lời khuyên được cho là đáng để lưu tâm nhất.
Warren Buffett vẫn có những quyết định đầu tư rất sáng suốt dù đã 83 tuổi
1. “Việc mua một công ty tuyệt vời với mức giá vừa phải còn tốt hơn nhiều là mua một công ty vừa phải với mức giá tuyệt vời” - Trích thư Buffett gửi các cổ đông năm 1989.
Đây là một trong những câu nói nổi tiếng nhất của Buffett, và nó cho thấy một triết lý cơ bản trong chiến lược đầu tư của ông đó là: Ông có thể gắn bó với các công ty mình hiểu rõ, và những công ty có giá trị thực chất rõ ràng, bất kể tình hình tài chính hiện tại ra sao.
2. “Nguyên tắc số 1: Đừng bao giờ để mất tiền; nguyên tắc thứ 2: đừng quên nguyên tắc số 1”.
3. “Cách tiếp cận của chúng tôi là thu lợi từ sự ít biến động thay vì từ những biến động. Với kẹo cao su Wrigley, chính sự ít biến động đã hấp dẫn tôi. Tôi không nghĩ nó sẽ bị tổn thương bởi Internet. Đó chính là loại doanh nghiệp mà tôi thích” - Trích Businessweek (1999).
Chỉ cần nhìn vào danh mục đầu tư của Berkshire Hathaway có thể thấy phần nào lời khuyên này. Các công ty Buffett đầu tư đều đã hoạt động lâu năm và có hoạt động kinh doanh rất dễ hiểu: Dairy Queen bán kem, GEICO bán bảo hiểm…
Mối liên hệ của Buffett với GEICO bắt đầu từ năm 1952, khi ông phát hiện ra một trong những thần tượng đầu tư của mình, Benjamin Graham, là thành viên hội đồng quản trị công ty. Trong nỗ lực tìm gặp Graham, Buffett đã có cơ hội gặp phó chủ tịch GEICO khi đó là Lorimer Davidson, người trở thành bạn lâu năm của ông sau này.
4. “Tôi cố mua cổ phiếu tại các doanh nghiệp tuyệt vời đến mức ngay cả một tên ngốc cũng có thể điều hành. Bởi dù sớm hay muộn cũng sẽ có ai khác làm điều đó”.
5. “Thị trường chứng khoán không phải một trò chơi của sự nghe theo người ngoài. Bạn không cần phải chao đảo theo mọi thứ. Bạn có thể đợi trên phần sân của mình. Vấn đề khi bạn là nhà quản lý quỹ đó là những cổ động viên xung quanh không ngừng hét lên “chạy đi, tên lười!” - Trích “Triết lý của Warren Buffett” (2006)
6. “Giá là những gì bạn phải trả, giá trị là những gì bạn nhận được. Cho dù chúng ta nói về một đôi tất hay cổ phiếu, tôi thích mua những mặt hàng chất lượng khi giá của nó hạ” - Trích thư gửi cổ đông năm 2008.
7. “Đừng bao giờ tính đến việc bán được giá. Hãy tìm mức giá mua hấp dẫn đến độ ngay cả việc bán với giá xoàng cũng đem lại lợi nhuận tốt” - Trích “Buffett: Sự thành danh của một nhà tư bản Mỹ” (1995)
8. “Nếu bạn hiểu một doanh nghiệp hoàn hảo và tương lai của doanh nghiệp đó, bạn rất ít phải quan tâm tới biên độ an toàn” - Trích đại hội cổ đông thường niên Berkshire Hathaway 1997
Doanh nghiệp càng dễ tổn thương, với giả định bạn vẫn muốn đầu tư, biên độ an toàn bạn cần sẽ càng lớn hơn. Nếu bạn lái một chiếc xe tải qua một cây cầu có trọng tải 10 tấn, nhưng xe đã nặng 9,8 tấn, nếu cây cầu chỉ cao hơn mặt đường 15 cm, bạn có thể vẫn thấy ổn. Nhưng nếu cây cầu bắc qua một vực sâu, rõ ràng bạn muốn có biên độ an toàn lớn hơn.
9. “Chúng ta từ lâu đã cảm thấy rằng giá trị duy nhất của những nhà dự báo giá cổ phiếu là khiến những tên thầy bói trông có vẻ giỏi hơn. Ngay cả bây giờ , Charlie Munger (phó chủ tịch Berkshire Hathaway) và tôi tiếp tục tin rằng những dự báo ngắn hạn về thị trường giống như thuốc độc, và nên bị khóa chặt trong một nơi an toàn, tránh xa khỏi trẻ em và những người đã trưởng thành nhưng cư xử trên thị trường như trẻ con” - Trích Thư gửi cổ đông năm 1992
10. “Chúng tôi không được trả tiền để hoạt động năng nổ, mà chỉ để hành động đúng đắn. Về việc chúng tôi sẽ đợi bao lâu, chúng tôi sẽ đợi vô thời hạn” - Trích Đại hội cổ đông thường niên Berkshire Hathaway năm 1998.
1. "Hãy nhớ rằng thất bại là một sự kiện, không phải là một con người". 2. "Bạn sẽ nhận được tất cả những gì bạn muốn trong cuộc sống, nếu bạn giúp đỡ những người khác đạt được thứ họ muốn". 3. "Người ta thường nói động lực không kéo dài mãi. Nó cũng giống như việc tắm rửa - đó là lý do chúng tôi khuyên bạn nên làm việc đó mỗi ngày". 4. "Có bao giờ một bức tượng được dựng lên để vinh danh một nhà phê bình". 5. "Mọi người không mua hàng theo lý trí. Họ mua vì cảm xúc". 6. "Hi vọng vào điều tốt nhất. Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tận dụng những gì đang đến". 7. "Nếu bạn đi tìm một người bạn, bạn sẽ thấy họ thật hiếm hoi để kiếm tìm. Nếu bạn là một người bạn, bạn sẽ thấy họ ở khắp mọi nơi". 8. "Xác định đúng mục tiêu là đã đạt được một nửa chặng đường". 9. "Chính thái độ, chứ không phải năng khiếu, sẽ xác định vị trí của bạn". 10. "Nếu dám ước mơ, bạn sẽ đạt được nó"
- Tiền giống như giác quan thứ 6 mà không có nó bạn không thể sử dụng tốt giác quan khác được - W. Somerset Maugham
- Tiền không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó lại giúp cho sự đau khổ trở nên dễ chịu hơn - Helen Gurley Brown
- Vấn đề không phải là bạn da trắng hay da đen... màu duy nhất quan trọng là màu xanh của tiền - Family Guy
- Để dành một khoản tiền nhỏ vào mỗi tháng, và đến cuối năm bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên bởi khoản tiền bạn dành dụm được ít ỏi làm sao - Ernest Haskins
- Nếu bạn có thể đếm được mình có bao nhiêu tiền thì thực sự bạn chẳng phải là người giàu có - J.Paul Getty.
- Bạn sử dụng tiền của mình để mua sự riêng tư bởi trong suốt cuộc đời bạn không được phép là một người bình thường - Johnny Depp
- Nếu bạn muốn biết Chúa nghĩ gì về tiền, hãy nhìn vào đôi mắt của tất cả mọi người. Họ phản ánh gương mặt Chúa - Dorothy Parker
- Tiền là một chất khử mùi hoàn hảo - Elizabeth Taylor
- Nếu phụ nữ không tồn tại, tất cả tiền bạc trên thế giới này đều trở nên vô nghĩa - Aristotle Onassis
- Tiền không thể mua bạn bè, nhưng nó giúp bạn có ưu thế trước các đối thủ khác - Spike Milligan
- Khi bạn không có tiền, vấn đề xảy ra là những bữa ăn. Khi bạn có tiền, vấn đề đó là sự hấp dẫn thể xác. Khi bạn có cả hai thì vấn đề lại là sức khỏe. Nếu tất cả mọi thứ chỉ là một trò đùa giản đơn, thì sau đó bạn sẽ phải chiến đấu với cái chết - J. P. Donleavy
- Khi tôi còn trẻ tôi thường nghĩ tiền là một thứ quan trọng nhất trong cuộc sống. Và giờ khi về già, tôi biết điều đó luôn đúng - Oscar Wilde
- Tôi thích tiền. Thật thú vị khi gấp, xếp, ngửi và ngắm nghía chúng. Thật tuyệt vời khi đếm tiền, và tôi thường làm việc này khi không mặc gì ngoài đội một chiếc mũ thuyền trưởng với đống tiền - Dennis Miller
- Tiền không mang lại hạnh phúc cho những người không có chúng!
- Những ai nói tiền không thể mua được hạnh phúc đơn giản bởi họ không biết mua nó ở đâu - Bo Derek
- Chỉ khi cái cây cuối cùng héo tàn, khi dòng sông cuối cùng cạn khô và con cá cuối cùng bị bắt chúng ta mới nhận ra rằng tiền không thể ăn được - Ngạn ngữ của người Cree
- Tôi luôn ghét những người giàu có, do vậy tôi cũng có tên trong danh sách những người tôi ghét, điều này vô cùng khó khăn, nếu bạn có thể hãy làm như tôi - Larry David
- Ngân hàng là nơi bạn sẽ cho bạn vay tiền nếu bạn chứng minh rằng mình không cần chúng - Bob Hope
- Tiền không phải là thứ quan trọng nhất trên thế giới mà đó là tình yêu. Nhưng thật may mắn, tôi là người yêu tiền - Jackie Mason
- Có quá nhiều người dành tiền mà họ không kiếm được để mua những thứ họ không muốn và để "thể hiện" với những người mà họ không thích - Will Smith
Hình hài của mẹ của cha Trí khôn đời dạy, đói no tự mình Sang hèn trong kiếp nhân sinh Buồn vui sướng khổ thường tình thế thôi Không hơn hãy cố gắng bằng người Cho thiên hạ khỏi ai cười ai khinh
Có chí thì ham học Bất chí thì ham chơi Trí khôn tạo nên người Đức nhân tìm ra bạn
Thành đạt nhờ đức dày Làm nên nhờ có thầy Đủ đầy nhờ có bạn Gái ngoan nhờ đức hạnh Trai mạnh nhờ lực cường
Tươi đẹp lắm người thương Lực cường nhiều kẻ mạnh Dễ thích nghi thì sống Biết năng động thì nên Đủ tài trí làm nên Đủ sức bền thì thắng
Biết mình khi hoạn nan Hiểu bạn lúc gian nguy Nghèo hèn bởi tự ti Ngu si vì tự phụ
Tài đức cao hơn phú Hạnh phúc đủ hơn giàu Sống trung tín bền lâu Tình nghĩa sâu hạnh phúc
Đủ tài thì đỡ cực Đủ sức thì đỡ nghèo Dốt nát hay làm theo Hiểu biết nhiều thì lợi
Hỏng việc thì hấp tấp Va vấp bởi vội vàng Cảnh giác với lời khen Bình tâm nghe lời trách
Quá nghiêm thì ít bạn Dễ dãi bạn khinh nhờn Không hứa hão là khôn Không tin xằng ít vạ
Làm ơn đừng mong trả Được ơn nhớ đừng quên Nhu nhược bị ép trèn Quá cương thì bị gãy
Cái quý thì khó thấy Dễ lấy thường của tồi Của rẻ là của ôi Dùng người tội sinh vạ
Đẹp lòng hơn tốt mã Nền nã hơn kiêu kì Thận trọng từng bước đi Xét suy khi hành động
Hiểu biết nhiều dễ sống Luôn chủ động dễ thành Thận trọng trước lợi danh Giữ mình đừng buông thả
Tránh xa phường trí trá Tai vạ bởi nể nang Tài giỏi chớ khoe khoang Giàu sang đừng kênh kiệu
Học bao nhiêu vẫn thiếu Học bao nhiêu chẳng thừa Nhân đức nhờ bán mua Được thua không nản trí
Đủ đức tài bớt lụy Đủ dũng khí chẳng hàng Có vợ đảm thì sang Có bạn vàng thì quý
Đói nghèo vì bệnh sĩ Quẫn trí dễ làm liều Tỉnh táo với tình yêu Biết điều khi yếu thế
Lo việc nhà chớ kể Ân nghĩa chớ đếm đong Người phúc lộc nhờ nguồn
Sống bất nghĩa tai ương Sống bất lương tù ngục Phải cầu xin là nhục Phải khuất phục là hèn Hay đố kị nhỏ nhen Hay ép trèn độc ác
Lắm gian truân càng sáng Nhiều hoạn nạn càng tinh Với mình phải nghiêm minh Với chúng sinh thân ái
Đang thắng phòng khi bại Gặt hái phòng mất mùa Thói quen thường khó chừa Say sưa thường khó tỉnh
Sống ỉ lại ăn sẵn Dễ bạc phân tán mình Sống dựa dẫm ngu đần Sống bất cần phá sản
Hay đua đòi hoạn nạn Quá nể bạn tai ương Gia đình trọng yêu thương Sống nhịn nhường hỉ hả Thiếu tình thương man trá Gắn vàng đá cũng tan Biết dạy dỗ con ngoan Chịu bảo ban con giỏi
Tinh khôn nhờ học hỏi Cứng cỏi nhờ luyện rèn Sống vì nhau dễ bền Sống vì tiền đổ vỡ
Rèn con từ mới nở Khuyên vợ lúc mới về Muốn hiểu cần lắng nghe Khốn nạn quên mẹ cha
Tốt đẹp hãy bày ra Xấu xa nên đậy lại Có ích thì tồn tại Có hại thì diệt vong
Nhiều tham vọng long đong Lắm ước mong lận đận Hay vội vàng hối hận Quá cẩn thận lỗi thời
Biết được người là sáng Hiểu được bạn là khôn Khiêm tốn là tự tôn Kiêu căng là tự sát
Hứa trước thì khó đạt Hèn nhát thì khó thành Thù hận bởi lợi danh Tranh giành vì chức vị
Giàu sang hay đố kị Tài trí sinh ghét ghen Tham giàu thì cuồng điên Tham quyền thì độc ác
Vì tiền thì dễ bạc Vì tình nghĩa bền lâu Người hiểu nói trọn câu Người dốt tâu phách lối
Có quyền thì hám lợi Có tội thường xum xoe Khờ dại hay bị lừa Nói bừa hay vạ miệng
Đa ngôn thì tai tiếng Ngậm miệng dễ được tin Hám lợi hay cầu xin Hám quyền hay xu nịnh
Thật thà hay oan trái Thẳng thắn hay bị hại Thông thái hay bị ngờ
Chiều con quá con hư Tiền của dư con hỏng
Giàu mạnh thường thao túng Nghèo vụng dễ theo đuôi Người tài giỏi khó chơi Kẻ trây lười khó bảo
Thành tâm thì đắc đạo Mạnh bạo việc dễ thành Quân tử thì trọng danh Tiểu nhân thì trọng lợi Bất tài hay đòi hỏi Lộc lõi khó khiêm nhường
Tình nghĩa thường khó quên Nợ nhân duyên khó trả Khó thuần phục kẻ sĩ Khó phòng bị tướng tài
Biết chấp nhận thảnh thơi Hay hận đời đau khổ
Của quý thì khó giữ Con cầu tự khó nuôi Nhà dư của hiếm hoi Nhà lắm người bạc cạn
Khó gần người quá sạch Vắng khách tại quá nghèo Dễ nổi danh kị hiền Dễ kiếm tiền khó giữ
Kiếp người là duyên nợ Lành vỡ lẽ thường tình Bại thành từ lực trí Thời gian đừng uổng phí Biết suy nghĩ sâu xa
Vững vàng khi thành bại Cần học và hành mãi Sẽ gặt hái thành công. __________________ Cuộc đời lạ lùng Cuộc đời ước mơ những điều viễn vông Lòng người lạ lùng Lòng hay thương nhớ những điều hư không..!!!
Có một ngân hàng, mỗi buổi sáng, cung cấp vào tài khoản của bạn 86.400 USD. Số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác. Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày.
Bạn sẽ phải làm gì ? Sử dụng hết số tiền đó, dĩ nhiên ! Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như vậy. Tên ngân hàng là THỜI GIAN. Mỗi buổi sáng, ngân hàng này cung cấp cho bạn 86.400 giây. Vào mỗi buổi tối, ngân hàng sẽ xóa bỏ, coi như bạn mất, thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt. Ngân hàng không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản. Cũng không cho phép bạn bội chi.
Mỗi ngày, ngân hàng lại mở một tài khoản mới cho bạn. Mỗi tối nó lại hủy hết những gì còn lại trong ngày. Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày,người bị mất chính là bạn. Không có chuyện quay lại ngày hôm qua. Không có chuyện tiêu trước cho “ngày mai” Bạn phải sống bằng những gì bạn có trong tài khoản ngày hôm nay. Hãy đầu tư vào đấy bằng cách nào đó, để bạn có thể nhận được nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và thành công nhất !
Đồng hồ vẫn đang chạy. Hãy cố thực hiện thật nhiều trong ngày hôm nay.
Để biết được giá trị của MỘT NĂM, hãy hỏi một học sinh bị ở lại một lớp.
Để biết được giá trị của MỘT THÁNG, hãy hỏi một người mẹ sinh con thiếu tháng.
Để biết được giá trị của MỘT TUẦN, hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.
Để biết được giá trị của MỘT GIỜ, hãy hỏi những người yêu nhau đang mong chờ được gặp nhau.
Để biết được giá trị của MỘT PHÚT, hãy hỏi một người bị lỡ chuyến tàu.
Để biết được giá trị của MỘT GIÂY, hãy hỏi một người vừa thoát khỏi một tai nạn.
Để biết được giá trị của MỘT PHẦN NGÀN GIÂY, hãy hỏi người vừa nhận được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic.
Hãy quý trọng từng giây phút mà bạn có ! Và hãy nên quý thời gian hơn nữa bởi vì bạn đang chia sẻ thời gian đó với ai đấy thật đặc biệt đối với bạn, đủ đặc biệt để có thể chia sẻ thời gian của bạn.
Và hãy nhớ rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả. Ngày hôm qua đã là lịch sử. Ngày mai là một bí ẩn. Hôm nay là quà tặng. Cũng vì vậy mà nó được gọi là PRESENT !
Một người ăn mày đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Người ăn mày này rất tội nghiệp, cánh tay bị cụt, tay áo trống trải đung đưa, người nào trông thấy cũng đều khẳng khái bố thí cho. Tuy nhiên, vị chủ nhân này lại không hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn mày: “Ngươi giúp ta chuyển đống gạch này ra nhà sau đi”.
Người ăn mày giận dữ nói: “Tôi chỉ có một tay, bà còn nhẫn tâm bảo vác gạch. Không muốn cho thì thôi vậy, cần chi phải trêu ghẹo người khác?”
Vị chủ nhân không chút nổi giận, cúi người xuống bắt đầu dọn gạch. Bà ta cố ý chỉ dùng một tay để chuyển, sau đó bà nói: “Ngươi thấy đấy, không phải chỉ dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm chứ?”
Người ăn mày lặng người đi, hắn ta nhìn vị nữ chủ nhân với ánh mắt kỳ dị, trái cổ nhô nhọn giống như một quả trám chuyển động lên xuống 2 lượt. Cuối cùng, hắn cúi người xuống, dùng cánh tay còn lại bắt đầu chuyển gạch. Một lần chỉ có thể chuyển đi hai viên gạch. Hắn chuyển như thế đúng hai tiếng đồng hồ thì hết đống gạch. Mệt, hắn thở như bò kéo xe, trên mặt dính đầy bụi, mấy chòm tóc rối bị mồ hôi ướt dính xéo trên góc trán.
Nữ chủ nhân đưa cho người ăn mày một cái khăn lông trắng như tuyết. Người ăn mày đón lấy lau mặt và cổ một lượt rất kỹ; chiếc khăn lông trắng đã biến thành chiếc khăn lông đen. Người phụ nữ lại đưa cho hắn 20 đô-la, người ăn mày cảm kích nói: “Cảm ơn bà” - “Ngươi không cần cảm ơn ta, đây là tiền công ngươi kiếm được dựa vào sức lực của mình”.
Người ăn mày nói: “Tôi sẽ không quên bà, để cho tôi giữ làm kỷ niệm vậy”.
Nói xong, hắn cúi người chào thật thấp và sau đó lên đường.
Qua nhiều ngày sau lại có một người ăn mày khác đến trang viên này. Người phụ nữ đó lại dẫn người ăn mày vào nhà sau, chỉ đống gạch, và nói: “Chuyển đống gạch này ra trước nhà, ta sẽ trả cho ngươi hai mươi đô-la”.
Người ăn mày với hai tay còn nguyên vẹn này bỏ đi, không biết là do không thèm 20 đô-la hay do điều gì khác.
Người con của người phụ nữ không hiểu, liền hỏi mẹ: “Lần trước mẹ kêu ăn mày chuyển đống gạch này từ trước nhà ra sau nhà. Lần này mẹ lại kêu ăn mày chuyển gạch từ sau nhà ra trước nhà. Rốt cuộc mẹ muốn đống gạch ở sau nhà hay là ở trước nhà?”.
Người mẹ nói với con rằng: “Gạch đặt trước nhà hay sau nhà đều như nhau, nhưng chuyển hay không chuyển, đối với người ăn mày mà nói, thì lại không giống nhau”.
Sau này cũng có mấy người ăn mày đến xin ăn, đống gạch đó được chuyển đi mấy lượt.
Nhiều năm sau, có một người rất chỉnh tề đến trang viện này. Ông ta mặc veston, mang giày da, trông chững chạc hiên ngang như những người thành công với sự tự tin và tự trọng, chỉ có điều là người này chỉ có một cánh tay trái. Ông ta cúi người xuống, nói với vị nữ chủ nhân nay đã có phần già đi: “Nếu không có bà, tôi vẫn chỉ là một kẻ ăn mày. Thế nhưng bây giờ tôi là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của một công ty”.
Người phụ nữ đã không còn nhớ ra ông là ai, bà hờ hững nói: “Đấy là do chính bản thân ông làm ra mà thôi”.
Người Chủ tịch Hội đồng Quản trị một tay mời người phụ nữ cùng cả nhà bà dọn đến thành phố để sống những ngày thoải mái. Người phụ nữ nói: “Chúng tôi không thể nhận sự chăm sóc của ông được” - “Tại sao?” - “Bởi vì cả nhà chúng tôi ai cũng có hai tay”.
Người chủ tịch tuy đau lòng nhưng vẫn kiên trì: “Thưa bà, bà giúp tôi hiểu được thế nào là Nhân, thế nào là Cách. Căn nhà đó là tiền công mà bà đã dạy cho tôi”.
Người phụ nữ nói: “Vậy thì ông đem căn nhà ấy tặng cho người nào không còn cánh tay nào cả !”.
Lắng nghe là cả một nghệ thuật. Đó không chỉ đơn thuần là nghe qua. Nó đòi hỏi người nghe phải biết chủ động trong buổi nói chuyện cũng như biết cách kết hợp một số kĩ năng và kĩ thuật nhất định. Dưới đây là một vài mẹo vặt và những phương pháp bạn có thể áp dụng để trở thành một người biết lắng nghe thực sự, một người mà người khác luôn muốn trò chuyện.
- Lắng nghe một cách chủ động: Nên nhớ rằng bạn đang lắng nghe. Hãy hướng sự chú ý vào người nói và làm cho họ thấy rằng dường như lúc này chỉ có một điều khiến bạn quan tâm: những gì họ đang nói.
- Tập trung: Bày tỏ sự tôn trọng với người nói là việc làm cần thiết. Xem xét những ý kiến của họ thật kĩ lưỡng. Không nên đánh giá thấp hay tỏ ra coi thường những gì bạn đang nghe, vẻ mặt cũng không được lộ sự thiếu tôn trọng. Dĩ nhiên bạn không nhất thiết phải đồng ý với mọi việc họ nói, nhưng hãy đợi cho đến khi họ trình bày hết quan điểm của mình.
- Đặt câu hỏi: Bạn sẽ có thắc mắc về những gì đã nghe. Và khi gặp thời điểm thích hợp, hãy đưa ra những câu hỏi để xác nhận lại thông tin, cũng là một cách để bạn bày tỏ sự quan tâm. Không nên lèo lái đề tài câu chuyện theo ý mình. Khi người nói bỗng dưng đề cập đến vấn đề nào đó khiến bạn đặc biệt quan tâm, bạn sẽ rất dễ bị lôi cuốn vào, rồi sẽ cắt ngang người nói để thao thao bất tuyệt với chủ đề đó. Và thường dẫn đến kết quả là làm cho người nói chuyển đề tài sang câu chuyện của bạn. Những người biết lắng nghe luôn để người kia làm chủ tình hình. Cách tốt nhất là ghi nhớ câu hỏi đó và sau khi người nói đã nói hết những điều họ muốn thì bạn hãy đặt câu hỏi. Trong lúc lắng nghe, bạn cũng không nên suy nghĩ xem đến phiên mình bạn sẽ nói gì. Vì nếu như vậy thì bạn sẽ không tập trung vào những gì người kia đang nói.
- Hưởng ứng người nói: Đôi lúc khi bạn muốn khuyến khích người nói tiếp tục, hãy tỏ ra rằng bạn vẫn đang rất chú tâm tới câu chuyện của họ chỉ bằng cách nói: "Vậy ý của bạn là..." hay "Để xem tôi có hiểu đúng ý bạn không..." Và lặp lại những gì bạn nghĩ là mình đã nghe. Đây cũng là một cách hướng người nói sang chủ đề mới mà ngay chính họ cũng không định nói đến.
- Sử dụng ngôn ngữ cơ thể: Hãy cởi mở với người nói. Mặt đối mặt và nhìn họ. Đừng để vật gì tạo ra khoảng cách giữa bạn và người nói. Nếu có thể, hãy bước ra khỏi bàn và ngồi bên cạnh họ. Cũng không nên khoanh tay trước ngực, hướng ra xa người nói, quay mặt đi chỗ khác, nhìn vào những thứ xung quanh trong phòng, hoặc liếc nhìn màn hình máy tính hay đọc sách báo. Hãy thực sự chú tâm vào người nói.
- Diễn giải nội dung bạn muốn trình bày: Thường thì khi bạn không nắm vững một vấn đề, bạn sẽ chỉ chú tâm vào nói, nói và nói, thay vì phải diễn giải. Giải thích một cách chính xác có thể làm cho cả người nói và người nghe đều hiểu rõ vấn đề. Thật không dễ dàng khi phải suy đoán ý nghĩa ẩn sau những từ ngữ, lúc này diễn giải là rất cần thiết. Kỹ thuật này có thể giúp mọi người mở rộng cuộc nói chuyện, có thể khám phá những gì mà bạn thực sự muốn diễn đạt.
- Im lặng: Im lặng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Nó tạo một không khí nặng trĩu suy nghĩ và đôi khi là nỗi đau. Một người biết lắng nghe phải thật sự thoải mái khi ở trong môi trường đó. Thỉnh thoảng, chờ đợi vài phút trong im lặng sẽ giúp người nói có thể khai thác hết những cảm xúc thầm kín trong lòng. Làm chủ được sự im lặng, điều đó có nghĩa là bạn đã thành công.
Thực hiện được những yêu cầu trên, có thể nói rằng bạn là một người biết lắng nghe thực sự. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ toàn màu hồng. Có đôi lúc, bản thân chúng ta gặp thất bại trong việc lắng nghe, một việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp. Vậy, nguyên nhân nào khiến đại đa số chúng ta đều từng gặp khó khăn trong khả năng tiếp thu ý kiến, nhận xét của người khác?
- Thái độ lắng nghe chưa tốt: Điếc hơn người điếc là người không muốn nghe. Ta thường hay ngộ nhận là ta biết rồi nên không muốn nghe hoặc chỉ nghe một phần, nhưng đến khi cần nhắc lại thì ta lại không nhớ. Tệ hại hơn nữa là ta chỉ nghe xem đối tác có gì sai, xấu để phản ứng lại.
- Không chuẩn bị: Để nói một điều gì ta chuẩn bị rất kỹ tất cả các phương án. vậy mà trong giao tiếp ta chưa bao giờ chuẩn bị lắng nghe cả. Không chuẩn bị là chuẩn bị cho thất bại. Đó chính là nguyên nhân làm ta nghe kém hiệu quả.
Theo bạn, cái nào có trước: hạnh phúc hay thành công?
Tôi đoán là bạn đã từng trả lời câu hỏi đó nhiều lần ngày hôm nay. Bạn trả lời nó mỗi lần bộ não bạn nói "Tôi sẽ hạnh phúc khi tôi tìm được một công việc.", "Tôi sẽ hạnh phúc khi tôi được lên chức.", "Tôi sẽ hạnh phúc khi luận văn của tôi hoàn thành.",...
Công thức thật rõ ràng: làm việc chăm chỉ, sau đó bạn sẽ thành công, sau đó bạn sẽ hạnh phúc hơn.
Thật khó để tìm thấy hạnh phúc sau khi có thành công nếu những mục tiêu của sự thành công liên tục thay đổi.
Công thức cho thành công và hạnh phúc của xã hội chúng ta đang bị phá vỡ.
Bây giờ là tin tốt. Dựa trên những phát hiện trong cuốn sách The Happiness Advantage: Nếu bạn đảo ngược trật tự của công thức, bạn sẽ có hạnh phúc và thành công lớn hơn. Kết quả làm việc, học tập, mối quan hệ được cải thiện khi bộ não tích cực trước tiên. Nếu bạn trau dồi hạnh phúc trong lúc bạn đang nỗ lực, làm việc, ở trường học, trong khi đang thất nghiệp hoặc đang độc thân, bạn làm tăng khả năng đạt được tất cả những mục tiêu bạn đang theo đuổi... bao gồm cả hạnh phúc.
Vậy, làm thế nào chúng ta có thể theo đuổi hạnh phúc ngay bây giờ? Khi tôi tư vấn cho những sinh viên trường Harvard mệt rã rời vì làm việc quá nhiều, một trong những điều đầu tiên tôi nói với họ là hãy dừng việc đánh đồng một sự thành công nào đó trong tương lai với hạnh phúc. Theo kinh nghiệm, chúng ta biết rằng thành công không dẫn đến hạnh phúc. Bước đầu tiên là chấm dứt suy nghĩ rằng tìm thấy một công việc, được lên chức... là điều duy nhất có thể đem lại hạnh phúc. Thành công không có nghĩa là hạnh phúc.
Thứ hai, nhận ra hạnh phúc là một đạo đức làm việc. Hạnh phúc không phải là mộtđiều bí ẩn. Bạn phải luyện tập bộ não của bạn trở nên tích cực giống như bạn luyện tập cơ thể bạn. Chúng ta không chỉ cần làm việc hạnh phúc mà chúng ta còn cần làm việc trong trạng thái hạnh phúc.
Hãy thử một thực nghiệm sau ngay bây giờ được gọi là 21 ngày thử thách. Chọn 1 trong 5 thói quen được nghiên cứu sau và thực hiện trong 21 ngày liên tục để tạo nên một thói quen tích cực, sau đó bình luận lên blog này hoặc facebook và nói cho chúng tôi biết những kết quả của bạn. 1. Viết ra 3 điều mới mà bạn biết ơn mỗi ngày vào một tờ giấy hoặc gõ vào ứng dụng Journal. Nghiên cứu chỉ ra điều này sẽ cải thiện đáng kể sự lạc quan của bạn đến tận 6 tháng sau, và nâng cao tỷ lệ thành công của bạn đáng kể. 2. Viết ra khoảng 2 phút/ngày mô tả về một kinh nghiệm tích cực mà bạn có trong 24h qua. Đây là chiến lược giúp chuyển bạn từ một người nghĩ về nhiệm vụ thành một gười nghĩ về ý nghĩa có thể, người có thể nhìn lướt qua thế giới để tìm thấy ý nghĩa thay vì những việc phải làm bất tận. Điều này làm tăng hạnh phúc làm việc. 3. Tập thể dục 10 phút/ngày. Việc này huấn luyện bộ não của bạn tin rằng hành vi của bạn quan trọng, gây ra nhiều thành công trong ngày. 4. Thiền trong 2 phút, tập trung vào hơi thở của bạn đi vào và đi ra. Điều này sẽ giúp bạn loại bỏ những ảnh hưởng tiêu cực của việc làm nhiều việc cùng một lúc. Nghiên cứu cho thấy bạn làm được nhiều việc nhanh hơn nếu bạn làm chúng mỗi lần một việc. Nó cũng làm giảm stress và tăng hạnh phúc. 5. Viết một email vào buổi sáng để cảm ơn hoặc khen ngợi một thành viên trong nhóm của bạn. Điều này làm tăng cảm giác hỗ trợ xã hội, như trong nghiên cứu của tôi ở trường Harvard, là yếu tố dự báo lớn nhất về hạnh phúc đối với các sinh viên.
Nếu bạn đảo ngược công thức này, bạn có thể biến hạnh phúc trở thành một lợi thế thành công, làm tăng kết quả công việc và học tập. Hãy bắt đầu bằng cách thực hiện một trong những thói quen đó. Và hãy ngăn không cho bản thân bạn và người khác nói "Tôi sẽ hạnh phúc khi...".
Vì hạnh phúc dẫn đến thành công lớn hơn.
5 Ways to Turn Happiness Into An Advantage
Reversing the formula for happiness and success.
Published on August 23, 2011 by Shawn Achor in The Happiness Advantage
PsychologyToday
(5 Cách Biến Hạnh Phúc Thành Lợi Thế
Đảo ngược công thức của hạnh phúc và thành công
Xuất bản ngày 23/08/2011 bởi Shawn Achor trong Lợi Thế Hạnh Phúc
Khi bạn cảm thấy cuộc sống của mình đang ngoài tầm kiểm soát, khi một ngày dài 24h dường như không đủ để bạn làm việc, hãy nhớ đến câu chuyện về cái bình rỗng và hai tách cà phê…
Giờ triết học, vị giáo sư già ngồi yên ở bàn với một số đồ lỉnh kỉnh trước mặt. Khi giờ học bắt đầu, giáo sư không nói lời nào mà đặt một cái bình lớn lên trên mặt bàn và đổ đầy vào đó những quả bóng bàn. Sau đó ông hỏi tất cả sinh viên trong lớp và mọi người đều đồng ý rằng cái bình đã đầy.
Tiếp đó, ông giáo sư lấy ra một hộp đầy sỏi nhỏ và đổ chúng vào bình. Ông lắc nhẹ cái bình, sỏi rơi đầy các kẽ hở giữa những quả bóng bàn. Một lần nữa ông hỏi các sinh viên của mình và tất cả đều đống ý là cái bình đã đầy.
Tiếp tục công việc, vị giáo sư lấy tiếp một cái hộp đựng đầy cát và trút tất cả số cát vào bình. Tất nhiên là cát nhanh chóng lấp đầy những kẽ hở còn lại. Thêm một lần nữa giáo sư hỏi cả lớp chiếc bình đã đầy chưa. Lần này, rất quả quyết, đám sinh viên trong lớp khẳng định cái bình không thể chứa thêm một thứ gì nữa.
Mỉm cười, vị giáo sư ra ngoài lấy hai tách cà phê rồi trút cả vào trong bình. Ðám cát có sẵn nhanh chóng hút hết, và cà phê đã lấp đầy khoảng trống dù rất bé nhỏ giữa những hạt cát.
“Nào các trò”, ông giáo sư ngồi xuống ghế và bắt đầu. “Tôi muốn các trò hãy coi cái bình này như cuộc sống của các trò. Những trái bóng bàn kia là những thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của các trò: Gia đình, con cái, sức khoẻ, những người bạn và những niềm đam mê. Nếu những thứ đó còn, cuộc sống của các trò vẫn coi như hoàn hảo.
Những viên sỏi kia tượng trưng cho những thứ khác trong cuộc sống như công việc, nhà cửa hay xe hơi.
Cát là đại diện cho những điều vặt vãnh khác. Nếu các trò bỏ cát vào bình đầu tiên, sẽ không còn chỗ trống cho sỏi hay bóng bàn. Cuộc sống cũng thế. Nếu bỏ quá nhiều thời gian, sức lực cho những thứ vặt vãnh, các trò sẽ không còn thời gian cho điều gì quan trọng hơn.
Những thứ cần quan tâm có thể là những thứ quyết định hạnh phúc của các trò. Ðó có thể là chơi với bọn trẻ, có thể là bỏ thời gian để đến khám bác sĩ định kì, có thể là dành thời gian ăn tối cùng gia đình, cũng có khi chỉ là công việc dọn dẹp nhà cửa và tống khứ đi một số thứ không cần thiết.
Hãy quan tâm đến những trái bóng bàn đầu tiên, những thứ thật sự quan trọng. Hãy biết ưu tiên cái gì đầu tiên. Những thứ còn lại chỉ là cát thôi.
Có một cánh tay đưa lên và một câu hỏi cho giáo sư: “Vậy cà phê đại diện cho cái gì thưa giáo sư?”.
Ông giáo sư mỉm cười: “Tôi rất vui khi trò hỏi câu đó. Cà phê có nghĩa là dù trò có bận rộn với cuộc sống của mình đến đâu thì vẫn luôn có thời gian để đi uống một tách cà phê với bạn bè”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này...
***
Bài số 1: Bài học về sự tự giác
Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường. Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: "Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây". Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Bài số 2: Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp...
Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: "Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?". Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!
Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: "Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?", ông ta trả lời: "Chắc chắn rồi", rồi ông nói tiếp: "Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào".
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.
Bài số 3: Bài học về sự giúp đỡ
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."
Cuối thư là dòng chữ: "Chân thành – Bà Nat King Cole".
Bài số 4: Bài học về lòng biết ơn
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này:
Ngày nọ, Jim – tên của cậu bé – sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: "Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?". "50 xu", cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: "Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?". "35 xu", người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi – Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.
Bài Học Số 5: Bài Học Về Sự Hy Sinh
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz – cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: "Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu".
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: "Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?" Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh... Cuộc sống có câu: "Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng".
Tự tạo ra cuộc đời mình, sẵn sàng đón nhận cơ hội, tham gia cuộc chơi tiền bạc để giành chiến thắng... là những cách nhìn khác biệt so với người nghèo.
Người giàu: Tôi tạo ra cuộc đời tôi. Người nghèo: Cuộc sống toàn những việc bất ngờ xảy đến với tôi.
Người giàu: Tham gia cuộc chơi tiền bạc để thắng. Người nghèo: Tham gia cuộc chơi tiền bạc chỉ để không bị thua.
Người giàu: Quyết tâm làm giàu. Người nghèo: Muốn trở nên giàu có.
Người giàu: Suy nghĩ lớn. Người nghèo: Suy nghĩ nhỏ.
Người giàu: Tập trung vào các cơ hội. Người nghèo: Tập trung vào những khó khăn.
Người giàu: Ngưỡng mộ người thành công và giàu có khác. Người nghèo: Bực tức với những ai thành công và giàu có.
Người giàu: Kết giao với người tích cực và thành công. Người nghèo: Giao du với người tiêu cực hoặc thất bại.
Người giàu: Sẵn sàng tôn vinh bản thân và giá trị của họ. Người nghèo: Suy nghĩ tiêu cực về bán hàng, quảng bá.
Người giàu: Đứng cao hơn những vấn đề của họ. Người nghèo: Nhỏ bé hơn những vấn đề của họ.
Người giàu: Rất biết đón nhận. Người nghèo: Không biết đón nhận.
Người giàu: Chọn được trả công theo kết quả. Người nghèo: Chọn được trả công theo thời gian.
Người giàu: Suy nghĩ "cả hai". Người nghèo: Suy nghĩ "hoặc là/ hoặc".
Người giàu: Chú trọng vào tổng tài sản. Người nghèo: Chú trọng vào thu nhập từ làm việc.
Người giàu: Quản lý tốt tiền của họ. Người nghèo: Không biết quản lý tốt tiền của họ.
Người giàu: Bắt tiền của họ làm việc chăm chỉ. Người nghèo: Làm việc chăm chỉ vì tiền của họ.
Người giàu: Hành động bất chấp sợ hãi. Người nghèo: Để nỗi sợ hãi ngăn cản họ.
Người giàu: Luôn học hỏi và phát triển. Người nghèo: Nghĩ họ đã biết hết.
Là một phần trong dự án Học làm giàu phát triển từ năm 2011, bộ tranh "17 tư duy thịnh vượng" được chuyển thể từ nội dung cuốn "Bí quyết Tư duy triệu phú" của tác giả T. Harv Eker. Mỗi tâm thức được chuyển thể thành một bức vẽ riêng, thể hiện rõ thái độ, lập trường của hai nhân vật Giàu và Nghèo.
Khi bạn đang còn trong giai đoạn tìm việc, bạn chẳng bao giờ nhận ra sự khác biệt giữa việc được và suýt được thuê. Khi có quá nhiều ứng viên đạt chuẩn, các nhà tuyển dụng thường dựa vào các lý do tinh tế khác để chọn ra một ứng viên. Có thể là ứng viên đó có vẻ có kỹ năng quan sát tốt hoặc có vẻ phù hợp với đội ngũ hơn những người khác.
Có cách nào để bạn trở nên nổi bật? Hãy thể hiện khả năng nhớ tên người khác. Nicholas Aretakis, tác giả của quyển No More Ramen: The 20 Something’s Real World Survial Guide, giải thích rằng: “Khả năng nhớ tên sẽ nâng cao hình ảnh của bạn, khiến người khác kính trọng bạn và nhờ vậy bạn cũng trở nên khác biệt hơn so với những người khác”. Dale Carnegie cũng đã tập trung vào nguyên tắc quan trọng này trong quyển “Đắc nhân tâm” của ông. Ông trình bày: “hãy luôn nhớ rằng tên của một người là âm thanh êm đềm, thân thương và quan trọng nhất đối với họ, dù trong bất kỳ ngôn ngữ nào”.
Trong blog của mình, Lee Silverstein, một chuyên viên về phát triển và đào tạo tổ chức, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhớ tên người khác trong một câu chuyện về ngày đầu tiên nhận công việc của mình. Một thành viên của đội không thể tin rằng anh đã biết tên cô ta. Đến đây Lee nhắc nhở người đọc: “Bạn đã nghe lời xin lỗi ‘Tôi không giỏi việc nhớ tên’ bao nhiêu lần rồi? Thực ra, điều họ nói có nghĩa là ‘Tôi không có kỹ năng lắng nghe, cũng như sự kiên nhẫn, để nhớ tên người khác.’ Việc nhớ tên người khác thể hiện sự quan tâm của bạn tới họ”.
Khi tìm kiếm công việc, có rất nhiều dịp để bạn gây ấn tượng với người khác bằng việc nhớ và gọi tên họ: trong các sự kiện xây dựng mạng lưới, trong các đợt thực tập mới hay các dịp tình nguyện, trong buổi phỏng vấn, và khi mới bắt đầu công việc. Bạn có cơ hội để trở nên nổi bật chỉ bằng cách nhớ tên một đối tác liên lạc mới.
Nếu bạn gặp vấn đề trong việc nhớ tên, hãy cố gắng thêm và làm theo các chỉ dẫn sau để giúp bạn tập trung:
Biến việc nhớ tên thành một ưu tiên. Trong blog của mình, Lee ghi chú rằng anh đã nỗ lực nhớ tên mọi người trong đội. Anh dành thêm giờ đọc lại các ghi chú và xem xét lại các tài liệu mà anh có thể tiếp cận được (bao gồm các hồ sơ nhân sự) để hỗ trợ việc nhớ. Có thể bạn không có sẵn một sơ cở dữ liệu cho việc này nhưng nếu bạn đặt mục tiêu nhớ tên người khác trước khi tham dự một sự kiện thì cũng coi như bạn đã đi được nửa chặng đường rồi.
Lặp lại tên người khác khi gặp lần đầu. “Rất vui được gặp chị, Sarah ạ”. Cố gắng gọi tên vài lần trong khi giới thiệu bản thân. Điều này sẽ giúp tránh được tình huống lúng túng mà nhiều người hay gặp phải: bạn được giới thiệu với một người, nói chuyện thật lâu và cho đến khi chào tạm biệt vẫn chưa biết được tên của người kia. Đừng bao giờ bỏ đi mà lại không biết được tên của người mới quen. Nếu bạn không nghe được tên người khác lần đầu, bạn có thể nhờ họ lặp lại. Kết hợp dùng tên ở đầu, giữa, và cuối cuộc trò chuyện. (“Tôi mong được kết nối với bạn tại LinkedIn, Tamara ạ”)
Tạo nét riêng trong cuộc trò chuyện giữa bạn với người mới quen và ghi chú lại. Nếu bạn gặp rất nhiều người trong phòng nhưng lại trò chuyện theo cùng một kiểu với mọi người thì sau này bạn sẽ gặp khó khăn trong việc nhớ ai là ai. Hãy đặt câu hỏi về sở thích của họ, các kế hoạch trong hè, bình luận về cà-vạt của họ, cố gắng lồng ghép một yếu tố nào đó vào trong cuộc trò chuyện để giúp bạn phân biệt họ về sau. Nếu được, hãy viết tên trên danh thiếp của họ và ghi chú mô tả ngoại hình của họ, bao gồm cả quần áo và trang sức. Bạn có thể ghi như sau: “Patricia – tóc xoăn, đen, khăn choàng đỏ, đã nói chuyện về chiếc đồng hồ lớn và đặc biệt của cô ta”.
Có lẽ là một cặp đôi hoặc đồng sự? Liên kết tên của họ lại để dễ nhớ. Ví dụ, nếu hai người có tên là Debra và Brett, âm “b” trong Debra sẽ khơi gợi cho bạn nhớ đến tên của Brett.
Sử dụng phương pháp nhớ. trang BuildYourMemory.com có đưa ra một cách sau : “Để có thể nhớ tên của một người đàn ông cao và gầy vừa được giới thiệu cho bạn có tên là Adamson, bạn có thể thử hình dung ra người đàn ông đầu tiên theo kinh thánh là ‘Adam’ (có lá sung che thân), tay ôm một bé trai. Vậy ta có Adam’s son – Adamson.
Tạo một sự liên hệ .Chris Witt đề xuất phương pháp tạo ra một hình ảnh cường điệu, nghĩ về một vần điệu, hoặc liên kết tới một cảm xúc dựa vào tên của một người. Ví dụ, “Short Shelly, Muscular Mike, hoặc Dapper Dave”. Các ví dụ khác từ Witt Communications gồm có:
• Hãy tưởng tượng một miếng thịt giăm bông (ham) nặng cả tấn (ton) lăn tròn cuối mũi bà Hamilton.
• Phác hình một cái đòn bẩy (jack) xe lỗi thời dưới cái cằm nhô ra của Jack.
• Tưởng tượng bơ margarine đang chày từ mái tóc xoăn, vàng hoe của Margaret.
• Dave cần dao cạo (shave).
• Latrice là cháu gái của Patty.
• Michelle, ma belle. (giai điệu của The Beatle)
• Martin Peck là một kẻ phiền toái.
• Suzanne Patterson thường ra mồ hôi tay.
• Paul rất huênh hoang.
Đừng bỏ qua bất kỳ cái tên nào. Adam Greenfield, chuyên viên tổ chức cộng đồng của Inner Sunset, bổ sung một số ý tưởng để giúp bạn nhớ tên, ngay cả khi bạn bỏ lỡ cơ hội đầu tiên:
Nếu bạn lỡ lơ là và quên tập trung nhớ tên người khác, hãy nhớ hỏi lại lần sau. Sẽ rất khó khăn nếu bạn làm việc với ai mà lại không biết tên họ.
Giới thiệu cho người khác. Nếu bạn thấy ngượng khi phải hỏi lại tên ai, hãy giới thiệu họ cho người khác. Bằng cách này, có thể họ sẽ tự giới thiệu và tự nói tên mình. Bạn chẳng thể nào biết được yếu tố quyết định nào giúp bạn có cơ hội mới. Dù cho mục tiêu nghề nghiệp của bạn là gì, việc cố nhớ tên người khác sẽ giúp bạn đạt được mục tiêu.